Bài viết 14 - Mùa hè thật sự

Anthony Thong Nguyen

Thành viên thường
Mời bạn xem tất cả bài dự thi tại đây.​
Tên tác giả: Nguyễn Viễn Thông
Năm sinh: 1988
Đã sống và học tập: Đại học Tổng hợp Liên bang Viễn Đông/tp Vladivostok
Hiện tại sống và giảng dạy tại Sài Gòn.

Để bầu chọn, xin mời bạn nhấn vào các ngôi sao bên trên ứng với số điểm bạn chọn.
Đã từng trải qua bao năm tháng trong đời, hồi trước giờ mình chưa bao giờ thích mùa hè. Một chút cảm giác cũng không. Mùa hè đối với mình chỉ là những chuỗi ngày đáng chán. Gần cuối học kì học hành thảnh thơi, vào lớp nói chuyện với bạn bè. Hè đến chỉ là học hè, đi chơi nhà họ hàng. Lớn lên thì đi bơi, đi biển. Thế thôi. Họa chăng mình chỉ có cảm xác đối với mùa mưa. Những cơn mưa đầu mùa chợt đến. Mùi nồng ẩm hơi đất bốc lên, không khí mát lành dịu ngọt. Cây cối được gột rửa. Màu xanh tươi sáng của lá ánh lên thật trong trẻo. Lòng người dường như lắng lại tìm thấy yên tĩnh nhỏ nhoi sót lại giữa chốn thị thành náo nhiệt.

Thế nhưng năm nay mình thật sự thưởng thức mùa hè.
Mùa hè ở một đất nước xa lạ. Cái nắng không quá gay gắt như ở nhà. Những chiều thong thả dạo bước bên bờ biển. Nằm dài trên cát đón nắng ấm áp lúc 8h tối, nắng không vàng như mật ong mà trong suốt lung linh rực rỡ của hổ phách.

Khởi đầu mùa hè từ tháng 6, dân chúng nô nức xách đồ đi biển. Mình thích nhảy cầu cảng ngoài biển, cứ mỗi tuần thì hai ba lần mình ra đó nhảy nước thỏa thích.

Hè năm nay điều mà mình thích nhất là tham dự English camp.

Quả thật ban đầu mình không ngờ nó lại xảy ra vui đến vậy. Những tưởng chỉ ở trong nhà, dăm ba bữa tụ tập ca hát, đi picnic thôi. Chuyến đi dài 10 ngày đến một nơi cách Vladik tận 4 tiếng rưỡi giờ đi xe. Một khu nghỉ dưỡng khác. Một ngôi làng nhỏ nằm bên biển.

Đã thế khu trại nằm ở nơi khác tách biệt với bãi biển ồn ào lộn xộn của khu vực.Đó là phân khu của viện nghiên cứu. Tuy cũng có vài nhà dân và nhà nghỉ xung quanh nhưng trại khá yên tĩnh. Cơ sở vật chất khá đơn sơ giản tiện, dẫu thế đối với lũ trẻ ham chơi mới lớn thì đó quá đủ đầy.
Những ngày tháng vui vẻ hạnh phúc bắt đầu.

Sáng thì học tiếng anh. Trưa ăn trưa. Chiều tham gia hoạt động. Từ 5h tự do nghỉ ngơi. 7h ăn tối. 8h hoạt động buổi tối. Từ 10 h trở đi tự do vui chơi.
Thời khóa biểu chỉ đơn giản thế thôi nhưng sao nhiều trò vui thật. Thỏa chí sáng tạo cùng photoshoot, đóng kịch, làm clips quảng cáo hay chỉ đơn giản thuyết trình một chủ đề nào đó.



Nhớ những buổi chiều tranh thủ khoảng thời gian trước bữa tối cả đám lũ lượt kéo nhau ra biển. Biển không sát chân nhà trọ như thường thấy ở những khu nghỉ khác. Đường đi ra biển khá ngoằn ngòe hiểm trở, khoảng 15 phút mới tới. Đường đất len lỏi quanh co.
Bắt đầu leo lên một quả đồi. ở đó đường rộng và thoáng, bụi cây cao bên đường lòa xòa níu áo người đi đường. Tiếp đến con đường dốc xuống có cảm giác như những con đường đất ở quê nhà. Chui qua một cái hàng rào, không khí mát lạnh thậm chí có cảm giác âm u dù trời vẫn sáng. Hai bên cây cao quá đầu người, đan vào nhau tạo thành một chiếc lều che cho đoàn người bên dưới. Đến ngã ba, dăm căn nhà trọ bằng gỗ quây quần bên nhau.
Đây là những căn nhà nghỉ biệt lập, thường các gia đình thuê trọn trú ngụ. Qua khỏi góc quanh đó lối đi trượt dài từ trên đỉnh đồi xuống biển. Đường khá dốc và hẹp. hai bên cây cối um tùm, đôi lúc đâm ngang ra đường. Càng gần xuống biển, cây cao thưa dần, chỉ còn những lùm cây bụi và cỏ. Trước ra đến biển, phải băng ngang hàng cây lau và bãi cỏ xanh mượt. Và biển.

Biển hoàn toàn biệt lập, một bãi biển không rộng lắm. Hay nói đúng hơn đó là một cái vịnh nhỏ, được bao bọc bởi những vách đá cheo leo. Nước lạnh trong vắt, dịu dàng xua tan hơi nóng mùa hè.
Mảnh đất trước biển làm mình thích thú nhất. nó hoàn toàn không giống khung cảnh bãi biển quê nhà. Ở việt Nam, chỉ là những bãi cát dài tít tắp chạm biển. Đôi chổ khá khẩm hơn trải dài hàng phi lau, bàng biển hay sương rồng. Còn ở đây, tuy cát không mịn lắm, nhưng chỉ cách bãi cát chừng mươi mét, bãi cỏ hoang xanh thẫm êm ái đến lạ kì. Vài ba gia đình cắm trại dựng lều qua đêm. Khói nhẹ nhàng bốc lên từ đống lửa quanh lều, kèm theo mùi thịt nướng thoang thoảng. Sau bãi cỏ mềm mượt cách đồng cây bụi bạt ngàn che phủ, đủ thứ cây thứ hoa, có cây cao bằng đầu người, đôi cây thân gỗ cao vút vững chải. Từng dạt bụi tầm xuân đã tàn, tựu quả chín mọng màu đỏ cam, tạo nên cảnh sắc đối lập với sắc màu xung quanh.
Buổi tối sau giờ sinh hoạt chung hoạt động nhốn nháo của lũ trẻ trỗi dậy. Kẻ tranh thủ làm bài tập, đám đánh đàn múa hát. Tất cả chạy loạn cả lên. Lát chúng tấp phòng này, phốc chút ghé phòng kia nghe câu ca.
Tâm điểm của cuộc vui là một phòng mà ở đó tập trung đệ tử của thức uống có cồn. Ngày nào cũng đôi chai về nhấm nhá. Cùng chơi trò chơi với nhau.

Mình cũng tham gia. Tụi nó lúc đầu mời xã giao thui. Mình quẩy nhiệt tình làm tụi nó choáng váng và yêu thích. Đại diện sinh viên nước ngoài duy nhất mà!
Nhớ mãi tối cuối cùng trước khi về nhà. Cả đám kéo ra tắm biển khuya, đốt lửa và hát hò như một truyền thống của trại hè. Đêm cuối thật là thích. Có thể nói đó không phải lần đầu tiên mình ở biển ngắm sao đêm. Đã nhiều lần mình được ngắm bầu trời đêm bao la rộng lớn. Lần này cảm giác khác lạ. Bầu trời vẫn đẹp, sao vô kể lấp lánh kim cương li ti. Sự thú vị ở đây thể hiện qua cảm giác nhẹ nhàng thoải mái tràn ngập cơ thể. Xung quanh chúng bạn nô đùa ồn ã. Một nhóm tụ tập hát ca, tiếng guitar réo rắt vang lên. Bên bếp lửa, mấy bạn quây quần lấm lem nướng xúc xích cho cả bọn. Hơi ấm tỏa ra thật dễ chịu. Mình cùng một nhóm chừng bốn năm người nằm kế đống lửa không làm gì cả, ngửa mặt ngắm sao trời. Thi thoảng hú họa theo một bản nhạc hay, khi thì nhỏm dậy nhồm nhoàm miếng bánh hay nhấm một ngụm bia. Thoáng buồn khi bên cạnh không phải là người yêu của mình. Giá có người yêu bên cạnh thích biết mấy. Khẽ nhàng đặt tay lồng vào nhau hay gối đầu vào tay người. Hít hà mùi cơ thể. Một mùi hương quyến rũ lý tưởng hòa quyện giữa mùi cơ thể và mùi nước hoa sang trọng. Điều tệ hơn thậm chí trong đám đó cũng chẳng có ai làm người tình tưởng tượng để mình có thể giả đò say nắng, thương thầm. Tất cả chỉ bạn bè bình thường không cảm xúc. Nhưng lúc như thế lại hay. không phải lúc nào có tình yêu mới thú vị. tình cảm trong sáng, cảm xúc thuần khiết không vướng vòng tình ái, làm ta cảm nhận cuộc sống có ý nghĩa khác, suy tư về nhân sinh quan và thế giới quan.
Đôi khi những chiều vàng rực rỡ sau khi học xong nhưng không đi biển một số tụ tập ở khoảng sân trước khu nhà. Sân khá rộng rãi, cỏ mọc êm chân. Có thể chơi đá banh hay bóng chuyền. Đám con trai chiều chiều thường chơi bóng hay tập thể dục ở đây.

Mấp mé ở góc sân sừng sững một vài cây cao lớn cho bóng mát. Bục rào quanh cây được dùng làm chổ ngồi cho khán giả quan sát những gì xảy ra trong sân. Một cái sân cát bên cạnh và cái bập bênh tự chế cho lũ trẻ. Từ những nhánh cây vững chắc, người ta bắt dây đóng ván tạo thành một chiếc xích đu đơn giản. Và đó là chổ người yêu thích của mình. xích đu khá tạm bợ, dây bắt không đồng đều, tấm ván ngồi khá hẹp và chênh vênh. Nhưng có hề chi. Mình thích ngồi đó ngắm chiều vàng rực nắng, có buổi trời nổi gió lạnh thật tê tái.

Ngồi đó ngắm chúng bạn chơi đùa thật thoải mái. Ngồi đó một mình khi xung quanh chẳng có ai càng thoải mái hơn. Vào những ngày cuối mình bỗng giở chứng thích một mình. Mình không thích dùng từ tự kỉ, vì từ này mang một ý nghĩa sắc thái khác. Nghĩa gốc của nó đã bị bóp méo một cách nghiêm trọng và trở thành một từ thời thượng trong ngôn ngữ nói của đám trẻ mới lớn. Gọi là cô đơn thì không phải, bất quá chỉ là cảm giác thích ở một mình mà thôi. Vâng chính xác là vậy, lúc đó không còn ham muốn phải theo chúng bạn, hòa nhập với chúng nữa. Mình muốn những khoảnh khắc của riêng mình. Đôi chiều mình cầm theo quyển sách xuống xích đu ngồi. Ngồi ngang một bên, không thoải mái lắm. Mở những bản nhạc mình yêu thích. lúc nhạc Pháp, khi thì nhạc Nga hay nhạc hòa tấu. Tựu chung lại những thứ nhạc mang lại cảm xúc dễ chịu cho mình. Mình không nhớ là mình đọc sách có nghiệm ra điều gì không. Điều đó là không cần thiết. Đó chỉ là khoảnh khắc thưởng thức cuộc sống mà thôi. Nắng chiều rất đẹp. Lung linh không quá rực rỡ lộng lẫy. không chói chang như nắng hè oi bức nhưng cũng chẳng buồn thảm nao lòng như nắng thu tàn. Nắng chỉ là nắng. Trải đều đẹp khắp sân, soi rọi vào khu nhà trọ. Hắt cả mảnh vệt vàng óng ả rộng lớn vào đám quần áo phơi phất phơ ngoài sân. Những buổi chiều đáng nhớ. Và không phải chiều nào cũng như chiều nào, không phải mọi lần mình ngồi trầm tư giống nhau. Có ngày lũ trẻ trọ xung quanh đạp xe vòng quanh nô đùa. Tiếng trẻ con trong trẻo vang dội khắp cả sân. Chúng đi ngang mình. Mình hoặc bắt chuyện hỏi han chúng, hoặc chúng thấy mình kì dị lò dò nhìn ngắm. Có lần hai ba anh chị khoảng năm sáu tuổi kéo theo một đứa em chừng ba tuổi chơi đùa gần sân. Đứa nhỏ ngồi xe hơi nhựa hú họa nhích theo khi đám lớn lóc cóc đạp xe đạp. Buổi chơi nào của con nít cũng vậy: cũng có chuyện xảy ra - cũng có đứa khóc. Đứa nhỏ nhất không hiểu sao bị té. Thế là cu cậu khóc thé lên, đám lớn hơn vừa chạy lại đỡ vừa cãi nhau ỏm tỏi. Một đứa lớn cũng réo lên gào thét, một đứa lúng túng bảo im đi kẻo người lớn nghe thấy, một đứa hét toáng kêu mẹ cứu giúp. Và rồi a lê, một người đàn bà cao lớn phốp pháp từ một căn nhà trọ bước ra. Uy quyền hét chúng vài tiếng, mụ cũng chẳng cần thiết chạy lại ôm ấp dổ dành đứa nhỏ nhất làm gì. Chúng đang chơi mà, chúng có thể tự giải quyết mọi mâu thuẫn. Đó cũng là một cách giáo dục đúng đắn. Và rồi bọn trẻ lại tiếp tục chơi đùa. Mình lại tiếp tục chiêm nghiệm bản thân với sách với âm nhạc và với chính tâm hồn mình.

Ngày trở lại, cả đám ôm nhau thắm thiết. chẳng phải là không muốn rời bỏ nhau, nhưng trong lòng đều hiểu vật đổi sao dời. Mai này mỗi người một ngả, chắc gì sẽ còn gặp nhau. thôi thì cứ vui hạnh phúc trong phúc giây này. Giây phúc hiện tại là thời khắc hạnh phúc nhất, ấm áp và đáng trân quý nhất. Lũ sinh viên trong thân xác người lớn vụng dại tâm hồn trẻ thơ còn tiếp tục tràn đầy năng lượng ca hát sốt quãng đường về.

Chia tay bằng một cuộc gặp gỡ. Để kết thúc chuyến đi hội hè, chúng tôi hẹn nhau tại trung tâm thành phố sau đó 2 ngày. Cũng đúng lúc diễn ra lễ hội nhạc rock tại quảng trường bên cạnh bờ biển. và thế là bạn bè gặp lại nhau, ôn lại kỉ niệm trong chuyến hành trình vừa qua, trao đổi hình ảnh kỉ niệm và thưởng thức một show diễn của một số ban nhạc Hàn Quốc. Cả đám cứ mên man hò reo cho đến lúc tàn show.

Chia tay ư? Chưa đâu! Cả bọn còn kéo công viên . hít hà mùi biển, gọi pizz ăn và chia sẻ hút Shisha cho ấm lòng vào ngày thu chớm lạnh. Lá đã úa vàng. Báo hiệu ngày đông tháng giá. Mùa của sự bắt đầu.

Kì nghỉ hè này có bạn đã tham dự vài lần, có người tham dự lần đầu tiên giống mình. Có kẻ hẹn hò sang năm lại tham dự tiếp, có người sắp tốt nghiệp thì coi đây là kỉ niệm cuối của đời sinh viên. Với cậu học viên cao học người Việt Nam, chắc đây là lần duy nhất và cuối cùng cậu tham dự trại hè này. Thế nhưng những kỉ niệm về con người Nga, về nước Nga thân yêu này sẽ chẳng bao giờ tàn phai trong kí ức của cậu. Lúc nào đó cậu sẽ nhìn theo ánh nắng vàng phương Nam mà xuýt xoa mỉm cười nhớ đến chiều thu nước Nga năm nào cậu ngồi xích đu đọc sách với nắng vàng lướt trên da nhưng luồn dưới nó là từng trận gió lạnh cắt thịt.
 
Top