Гаврила Р. Державин :
Ласточка
О домовитая Ласточка !
О милосизая птичка !
Грудь красно-бела, касаточка,
Летняя гостья, певичка !
Ты часто по кровлям щебечешь,
Над гнездышком сидя, поешь,
Крылышками движешь, трепещешь,
Колокольчиком в горлышке бьешь.
Ты часто по воздуху вьешься,
В нем смелые круги даешь ;
Иль стелешься долу, несешься,
Иль в небе простряся плывешь.
Ты часто во зеркале водном
Под рдяной играешь зарей,
На зыбком лазуре бездонном
Тенью мелькаешь твоей.
Ты часто, как молния, реешь
Мгновенно туды и сюды ;
Сама за собой не успеешь
Невидимы видеть следы,
Но видишь там всю ты вселенну,
Как будто с высот на ковре :
Там башню, как жар позлащенну,
В чешуйчатом флот там сребре ;
Там рощи в одежде зеленой,
Там нивы в венце золотом,
Там холм, синий лес отдаленный,
Там мошки толкутся столпом ;
Там гнутся с утеса в понт воды,
Там ластятся струи к брегам.
Всю прелесть ты видишь природы,
Зришь лета роскошного храм ;
Но видишь и бури ты черны,
И осени скучной приход ;
И прячешься в бездны подземны,
Хладея зимою, как лед.
Во мраке лежишь бездыханна,
Но только лишь придет весна
И роза вздохнет лишь румяна,
Встаешь ты от смертного сна ;
Встанешь, откроешь зеницы
И новый луч жизни ты пьешь ;
Сизы оправя косицы,
Ты новое солнце поешь...
Nguyễn Thụy Anh dịch :
Cánh én nhỏ
Hỡi Cánh én tảo tần !
Hỡi loài chim lông xám mến thân !
Loài chim có chiếc ức vàng vàng đo đỏ,
Người khách của mùa hè, nàng ca nhi bé nhỏ !
Trên những mái nhà Én cất tiếng líu lo,
Rúc tổ ấm Én vẫn say sưa hát,
Cánh đập mãi, rung tiếng lòng rào rạt,
Những quả chuông giấu trong cổ cũng reo rền.
Giữa không trung tung chiếc cánh mềm,
Dũng cảm lượn những vòng mạo hiểm ;
Lúc là là lướt dưới thung lũng chết,
Khi như mũi tên bay vùn vụt trên trời.
Thường lấy mặt nước làm gương soi sắc rạng ngời
Đùa giỡn dưới ánh dương ửng đỏ,
Trên nền xanh thẳm sâu lung linh muôn thuở
Bóng Én dọc ngang thấp thoáng hiện ra.
Giống như tia chớp lóe sáng chói lòa
Cánh én vút đi đầu trời cuối đất ;
Để lại đằng sau vô hình dấu vết
Mà chính mình Én cũng chẳng kịp nhìn theo,
Nhưng Én được nhìn cả vũ trụ trong veo,
Như trên thảm bay từ độ cao ngút ngát :
Thấy đỏ rực vàng son tòa tháp,
Lấp lánh những ngư thuyền vẩy cá bạc nơi xa ;
Thấy rừng dương xanh áo xống mượt mà,
Thấy cánh đồng đội tràng hoa vàng nắng,
Thấy quả đồi con, rừng xanh xa vắng,
Muỗi mắt bay lên thành cột từng hàng ;
Thấy nước từ ghềnh đá nghiêng nghiêng đổ xuống đập tràn,
Luồng nước ấm vuốt ve bờ âu yếm.
Thấy hết vẻ mĩ miều của thiên nhiên thương mến,
Thấy đỉnh cao lộng lẫy sắc mùa Hè ;
Én của ta còn trải qua dông bão não nề,
Thấy bước chân của mùa thu ảm đạm ;
Đông tới nương mình dưới vực hoang sâu hoắm,
Lạnh buốt tâm hồn như đá như băng.
Trong đêm tối nằm im như ở cõi vĩnh hằng,
Nhưng chỉ cần mùa xuân lên tiếng gọi
Chỉ cần nàng hồng ửng má xinh chờ đợi,
Là Én bừng tỉnh dần khỏi chết chóc mê man ;
Én dậy rồi, mở đôi mắt chứa chan
Uống giọt nắng đời khát khao tươi mới ;
Bộ lông xám thân thương sửa sang bối rối,
Hát ca ngợi mặt trời mới mọc hôm nay...