Tâm sự Rostov on Don - Thành phố tôi sống

Thuong Pham

Thành viên thường
Bạn có nhớ lần cuối cùng bạn “phải” viết một bài về cảm nghĩ của bản thân là khi nào không? Có thể là khi bạn còn đang theo học tại một trường phổ thông, trong một đề bài làm văn nào đó bạn “bị” yêu cầu viết về cảm nghĩ của mình trước một sự kiện nào đó. Nếu bạn không phải là một người đam mê văn học thì chắc hẳn bài viết của bạn đã từng ngắn gọn và sơ sài, và đôi khi là cóp nhặt mỗi nơi một ít, để đến nỗi được 5-6 điểm không chừng.

Điều này rất dễ hiểu, vì ngoài những người đam mê văn học và ham viết lách ra, bị bắt viết cảm nghĩ đối với chúng ta là một cái gì đó rất thiếu tự nhiên, ngay cả một người không lười viết là tôi đây cũng vậy. Cách đây 2 tuần một người bạn thân của tôi “nhờ” tôi viết một bài cảm nghĩ về thành phố mình đang sống, và tôi được dự báo trước là bài cảm nghĩ của mình sẽ được đăng trên diễn đàn nào đó, làm tư liệu cho những người quan tâm đến nó. Ý tưởng đó ít nhiều đã gây ấn tượng với tôi, bởi tôi cũng từng viết khá nhiều, về tất cả các chủ đề có thể, và vì tôi cũng rất yêu quý thành phố mình đang sống bây giờ đây. Nhưng ngoài cảm giác yêu quý thành phố mình ra thì tôi chẳng có một tí ý tưởng nào để bắt đầu cho bài viết cả. Tôi đã nghĩ sẽ viết một bài về những danh lam thắng cảnh của thành phố, về những điểm du lịch, về lịch sử, và về con người nơi đây. Vấn đề nằm ở chỗ, tất cả những thứ mà tôi định viết về ấy lại chỉ phản ánh được những gì mắt tôi nhìn thấy, còn những gì nằm sâu thẳm trong trái tim tôi thì chưa tìm được cách để xuất hiện. Bạn sẽ không muốn đọc một bài viết miêu tả đơn thuần, ý nghĩa hơn cả sẽ là cái gì đó đọng lại trong tâm hồn kia. Chính vì thế tôi đã cố gắng tìm nguồn cảm hứng cho mình, tôi nghe những ca khúc bằng tiếng nga, những ca khúc từ thời Xô Viết, nghe những bài hùng biện về vẻ đẹp của thiên nhiên, lắng nghe thiên nhiên mỗi lúc có cơ hội ra ngoài trời. Và cuối cùng thứ tôi cần cũng đã xuất hiện.

Tôi đến Rostov một sáng tháng 9 năm 2009, khi đó tôi 19 tuổi và nói tiếng nga đã được 4 năm ở Việt Nam. Ngày đó tôi còn rất trẻ (tất nhiên bây giờ tôi cũng vẫn rất trẻ), và non nớt, tất cả những thứ tôi có trong tay là thời gian và lòng đam mê. Tôi đến Rostov là rời bỏ cái nôi đang bao bọc mình để đến một nơi hoàn toàn xa lạ. Cảm giác đầu tiên tôi nhận được là bầu trời Rostov trong và xanh quá. Đã bao lâu rồi bạn chưa dừng lại ngắm nhìn bầu trời và cảm nhận những gì đang diễn ra? Vậy dù bạn đang làm gì và ở đâu thì cũng hãy dậy sớm một buổi sáng, bước ra ngoài ngắm nhìn bầu trời và cảm nhận những thứ đang diễn ra quanh mình. Bước từng bước trên mỗi con phố tôi nhận thấy thêm một điều nữa là sao Rostov sạch thế. Cho dù sau này ai có nhận xét Rostov ra sao thì tôi vẫn thấy nó thật sạch. Bạn đã bao giờ để ý đến những thùng rác ven đường, ngoài cửa, trong công viên, bạn có bao giờ đếm có bao nhiêu thùng rác tại nơi bạn đang ở, bạn có bao giờ nhận thấy ý thức của người dân với việc vứt rác đúng nơi quy định? Rostov đã mang lại cho tôi một cảm giác hoàn toàn mới về không gian so với nơi tôi từng sống tại Việt Nam, và cứ tự nhiên như thế Rostov đã đi vào lòng tôi từ buổi đầu gặp mặt.

Chúng ta có một may măn, may mắn là mỗi ngày được sống, được mở mắt ra và ngắm nhìn mọi thứ, nhưng khi còn ở Việt Nam tôi chẳng hề nhận ra điều ấy, cuộc sống là học, học, và học. Chỉ có khi đến Rostov tôi mới ngỡ ngàng, thiên nhiên nơi đây sao mà đẹp thế, thay vì dán mắt vào màn hình máy tính hay điện thoại thì tôi đã biết ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, là mùa thu nên Rostov tràn ngập nắng vàng, là mùa thu lý tưởng như trong tranh, là lá vàng rơi, là trời se se lạnh. Phải chăng vì tôi chưa từng biết cảm nhận, hay vì chỉ có Rostov đẹp như thế?

Chúng ta sống quá vội vàng, chúng ta đã bỏ quên những khoảng lặng, chúng ta đã chẳng dành nhiều thời gian cho suy nghĩ, chúng ta chạy theo cuộc sống mà cứ nghĩ rằng mình đang hưởng thụ cuộc sống. Tại sao chúng ta chỉ ngắm nhìn mọi thứ khi nó mới lạ, tại sao không ngắm nhìn cảnh vật mỗi ngày nơi mình đang sống. Hẳn là Rostov đã dạy cho tôi một bài học rất lớn. Tôi ngắm nhìn sông Đông êm đềm, tôi yêu nó từ ngày mới đến đây, và yêu nó cho đến hôm nay, khi chẳng còn mấy tháng nữa là tôi phải rời xa nó, nhưng tôi yêu thêm cả dòng suối nhỏ gần nhà, đó là nhờ sông Đông dạy tôi biết nhận ra điều đó.

Bạn đã bao giờ nhìn thấy tuyết chưa? Trước khi sang Rostov tôi chưa từng nhìn thấy tuyết, nên thích tuyết cũng là điều dễ hiểu ở tất cả những con người vùng nhiệt đới, nhưng liệu khi nhìn thấy tuyết rồi bạn có cảm thấy yêu thêm những ngày nắng ấm quanh năm của đất nước mình? Tôi thì thấy mình may mắn vì sống ở một thành phố miền Nam nước Nga, tuyết chỉ bắt đầu rơi vào cuối tháng 12 và nhanh chóng kết thúc khi tháng 3 đến, hiếm lắm thì mới có vài trận tuyết đến tận tháng 4, còn lại thì quanh năm gần như là nắng ấm và chẳng lấy gì làm khắc nghiệt, thậm chí còn gợi nhớ cho tôi cảm giác se se lạnh như tết âm lịch ở quê nhà, với những ngày chọn cành đào cành quất lọ hoa. Thế nên Rostov dạy cho tôi không bao giờ quên những cảm xúc gắn liền với quê hương của mình, và lại cũng càng yêu Rostov hơn.

Bạn có nhớ hết tên và khuôn mặt của những người bạn đã từng gặp? Có khi nào bạn đang đi đường co ro trong gió thì được một cụ già xa lạ nhắc nhở rằng trời đang trở lạnh đấy, nhờ mặc ấm vào? Có khi nào bạn đang khệ nệ ôm một đống đồ thì bị rơi tung tóe rồi mọi người xung quanh xúm vào nhặt lên giúp bạn? Có khi nào bạn đang đi trên xe buýt thì có người nhắc bạn kéo khóa túi xách? Có khi nào bạn đang rất vội và hớt ha hớt hải thì mọi người nhường hàng cho bạn bước qua? Có khi nào bạn đang lơ ngơ hỏi đường thì tất cả mọi người đều vây quanh và chỉ đường cho bạn, thậm chí tranh luận với nhau về vấn đề cỏn con của bạn? Có khi nào bạn đi ra chợ mua đồ và được tất cả các cô các bác bán hàng mỉm cười với bạn, rồi hỏi bạn đang học gì, từ đâu đến? Có khi nào giữa tuyết lạnh mùa đông bạn đang chết cóng ở bến xe bus thì có người tốt bụng dừng xe cho bạn quá giang? Có khi nào bạn đang đi học mà bị tắc đường, nếu xuống xe giữa chừng thì không phải trả tiền? Có khi nào bạn đang cố đứng vững trên bus đông nghẹt người và chẳng có tiền lẻ để mua vé thì có một bạn sinh viên sẵn sàng trả tiền giúp bạn? Bạn đã bao giờ bị tắc đường hàng tiếng đồng hồ trên xe buýt giữa mùa đông lạnh cóng nhưng bù lại được nghe những câu chuyện cười của những hành khách vui tính khác trên xe? Sống ở Rostov gần 6 năm đã không biết bao nhiêu lần tôi được mọi người ở đây đối xử tốt đến như thế. Tôi đã tự hỏi rất nhiều lần không hiểu người dân Nga ai cũng tốt như thế, hay người dân Rostov là một ngoại lệ, hay rằng ở Việt Nam tôi chưa từng được đối xử tốt như thế? Đằng sau mỗi khuôn mặt là một câu chuyện, nếu chúng ta không thể thấu hiểu được câu chuyện của mọi người thì sao ta không bắt đầu một ngày mới với một nụ cười, ra đường với lòng tốt giúp đỡ mọi người, chầm chậm sống và lắng nghe cái cách mà mọi thứ xung quanh mình đang sống. Rostov, cành vật và con người nơi đây đã dạy cho tôi bấy nhiêu điều như thế.

Nếu bạn chưa nhận được những điều tuyệt vời như thế thì sao không thử cho đi những điều tuyệt vời ấy trước, nếu bạn cảm thấy cuộc sống vội vã và xô bồ vậy sao không thử sống chậm lại để tự cảm nhận, đặc biệt là cây cỏ hoa lá hay bầu trời và muôn loài vật xung quanh mình. Nếu cho tôi được quyền chọn (vì trước đây tôi đến Rostov là sự sắp đặt ngẫu nhiên thôi) thì tôi vẫn sẽ chọn lại nơi này, tôi đã biết đọc sách nhiều hơn, suy ngẫm nhiều hơn, lắng nghe nhiều hơn, cảm nhận nhiều hơn, trưởng thành hơn, và tôi cũng tự cảm thấy chưa bao giờ cảm xúc trong tôi trong sáng và bình yên như bây giờ. Có thể mọi người sẽ cho là ngốc nghếch, là ngố, thậm chí là ngờ nghệch chẳng biết bon chen, nhưng với tôi thì những điều như thế cũng đâu để làm gì, bạn có sống hạnh phúc hơn khi khôn ngoan hơn, bon chen hơn? Những người Rostov vẫn rất tốt bụng và hài lòng với cuộc sống đây thôi.

Rostov còn nhiều, nhiều những điều tuyệt vời nữa mà bạn sẽ chẳng hề hối hận nếu được sống và học tập ở đây, hay dù chỉ là du lịch vài ngày bạn cũng sẽ cảm nhận được con người ở đây (cả người Việt và người Nga) hiếu khách đến thế nào. Và tôi biết ngày tháng sẽ không bao giờ quay trở lại nên sẽ cảm nhận cuộc sống từng ngày, và tặng cho tất cả các bạn quan tâm ca khúc Nga mà tôi rất thích này. Rất hy vọng Rostov sẽ càng ngày càng được đón nhiều bạn du học sinh sang học tập và nghiên cứu.
http://kibergrad.com/?do=music&name=228759_mayya_kristalinskaya_-_ne_povtoryaetsya_takoe_nikogda_mp3”
 
Last edited by a moderator:

Thuong Pham

Thành viên thường
 

Tolyale

Thành viên thân thiết
Наш Друг
Я так не ожидал. Подумал тут по русски будет =(
Можешь ли ты переводить на русский ?
 

kenlena8691

Thành viên thường
Thành phố của bạn viết thế này phải ko : Растов на Дону. Nếu đúng thì trước đây mình học ở Новомосковск, cũng gần đấy
 

Thuong Pham

Thành viên thường
Я так не ожидал. Подумал тут по русски будет =(
Можешь ли ты переводить на русский ?
Oh, tiếc là tiếng Nga của mình khiêm tốn nên chẳng đủ để viết được một bài tàm tạm, bạn đọc tiếng việt vậy nhé :D
 

Thuong Pham

Thành viên thường
Thành phố của bạn viết thế này phải ko : Растов на Дону. Nếu đúng thì trước đây mình học ở Новомосковск, cũng gần đấy
Thành phố của mình là Ростов на Дону, ở phía Nam của Nga, gần biên giới Ukraina đó bạn, còn thành phố bạn nói thì hình như ở phía Bắc á :)
 

Hồng Nhung

Quản lý cấp 2
Thành viên BQT
Супер-Модератор
Я так не ожидал. Подумал тут по русски будет =(
Можешь ли ты переводить на русский ?
Я была в Ростове 2 раза и мне понравилось. Там тепло и солнечно, не так, как в Москве. Летом жарко, как-будто ты во Вьетнаме. Фруктов много. И я была впечатлена городской библиотекой. Она выглядит крепостью, но внутри потрясающая.
Толя, давай расскажем нам о твоем городе и твоем университете, или что ты чувствуешь о жизни того города. Мне будет интересно читать твой рассказ. :)
 

Tolyale

Thành viên thân thiết
Наш Друг
Толя, давай расскажем нам о твоем городе и твоем университете, или что ты чувствуешь о жизни того города. Мне будет интересно читать твой рассказ. :)
Здраст Чи Ньунг )))
Во первых - У меня страшная литература )))
Во вторых - Я типо как практический человек а не граматический человек ( то есть говорить много а писать мало ). Поэтому мне трудно, чтоб придумал чё ниб и потом их написал )))
Если хочешь узнать о моем городе, то спрашивай плж, всегда отвечу по возможности )))
 
Chỉnh sửa cuối:

kenlena8691

Thành viên thường
Thành phố của mình là Ростов на Дону, ở phía Nam của Nga, gần biên giới Ukraina đó bạn, còn thành phố bạn nói thì hình như ở phía Bắc á :)
Từ Москва đi về phía chô mình ở, thì có đi qua Ростов на Дону, sau đó là tới tp Tula, sau đó là mới tới Новомосковск đấy. Nó cũng nằm về phía Nam của Nga
 

Hồng Nhung

Quản lý cấp 2
Thành viên BQT
Супер-Модератор
Здраст Чи Ньунг )))
Во первых - У меня страшная литература )))
Во вторых - Я типо как практический человек а не граматический человек ( то есть говорить много а писать мало ). Поэтому мне трудно, чтоб придумал чё ниб и потом их написал )))
Если хочешь узнать о моем городе, то спрашивай плж, всегда отвечу по возможности )))
Да ладно, у каждого есть более менее романтичность, но если ты хочешь спрятаться, я спрошу. Когда ты приехал в Россию? Где находится твой город? Там что есть? Что тебе больше всего нравится? (не отвечай "спать или гулять", а что именно). Как ты учишься в университете? твое отношение к русским друзьям хорошо?
Вот пока расскажите их, пожалуйста. буду ждать твой рассказ.

Приписка: если ты обращается к мне или к любым старшему тебе человеку на русском, просто зови имя, не надо "чи" или "ань", это ни по-русски ни по-вьетнамски.;)
 
Top