Название : Королева Зубная Щетка
Автор : Софья Абрамовна Могилевская
Художник : Ювеналий Дмитриевич Коровин
Издательство : Журнал Мурзилка, № 12
Жанр : Сказка / На русском языке
Год : 1954
Город : Москва
Язык : Русский
Рейтинг книги : 3 / 5
Truyện kể về cô bé Mashenka không chịu đánh răng, rửa mặt và chải tóc. Thế rồi bạn Bóng Sà Bông đã dẫn cô bé lạc vào sa mạc Bột Tẩy và cuối cùng chỉ có Bà Hoàng Chải Răng mới giúp cô về nhà được. Nhưng phải nỗi, những ai lem luốc thì làm sao được phép lại gần nữ hoàng đây ?
Ngày nảy ngày nay, có một cô bé không thích tắm rửa, nên bây giờ cô đang cầm cái khăn mặt đứng càu nhàu. Cô còn chả thèm nhặt chiếc lược đang nằm bẹp dưới đất, đã thế tiện tay liệng bàn chải răng vào góc nào rồi dấm dớ quên khuấy, họa có giời tìm.
Hôm sau, bà mới bảo cô bé :
- Nay thì để bà tắm cho cháu yêu nhé. Cháu xem, bà đun bao nhiêu là nước nóng rồi này !
Cô bé lập tức la toáng lên, rồi giậm chân bành bạch :
- Cháu ứ tắm đâu ! Ứ chịu nước nóng đâu !
Chỉ đến thế bà lại làm mặt giận :
- Bẩn khiếp ! Tay cháu này, bà còn chẳng dám cầm nữa…
Bà bèn quay ra và sập luôn cửa lại, chắc oải người lắm rồi.
Đúng thật, cô bé soi lại bàn tay và cũng chẳng dám nhìn lâu hơn. “Thôi, mình tự rửa vậy !” – Cô bé nhủ.
Cô vớ ngay cục sà bông và cũng chà chà như thường khi. Lúc cô vừa giúng nước cho trôi thì tự dưng có cái bong bóng nở to trong lòng bàn tay.
- Thế chứ lại ! – Cô bé ồ lên rồi thổi phù phù vào tay cho cái bóng càng nở to hơn. Bong bóng cứ to dần, to nữa trước ánh mắt tròn xoe tinh nghịch của cô chủ nhỏ. Mới đầu, nó chỉ nhớn bằng quả táo thôi, nhưng sau đó lại to bằng trái bóng da. Thế rồi nó cứ nở to thêm nữa…
Bây giờ cô bé hơi chợn. Quả là bấy lâu cô chưa được thấy cái bóng sà bông nào to dường vậy. Cô đã muốn rút tay khỏi cái bong bóng, nhưng nó vẫn dính lắm. Thế và sau rốt cô bé chả rứt ra khỏi cái bong bóng kì lạ ấy được.
Bỗng đâu có cơn gió lùa vào, cuốn bong bóng bay lên và cuốn luôn cô bé bay ra khỏi cửa sổ bỏ ngỏ.
Chiếc bóng kì lạ nâng cô chủ nhỏ lên tận từng mây, chừng như còn lên cao nữa, rồi lại hạ dần xuống những đụn mây vừa. Mà lúc này nom những vừng mây ấy như thể bọt sà bông cô đặc vậy.
Cô bé đã hoảng lắm, nên cố bám lấy cái bong bóng, nhưng hỡi ôi nó vẫn chỉ là sà bông nên tức thì vỡ tan thành hàng ngàn giọt nước li ti.
Cô bé mệt quá thở hắt ra, thế là ngã giúi xuống đất. Nhưng may thay, cô chạm vào cái gì mềm ấm lắm, nhìn lại toàn những bụi mịn trắng phau, còn thoang thoảng vị bạc hà nữa chứ.
Cô bé biết mình không việc gì rồi, nhưng chưa hết sợ nên mới ồ lên một tiếng, lập tức thấy buồn mũi rồi hắt một hơi rõ to.
Hình như có ai cũng hắt hơi ở cạnh đây thôi. Ách xì một lần. Rồi ách xì hai lần. Lại ba lần…
Có bé ngó nghiêng, bất giác cúi xuống chân và thấy chiếc lược nhà mình. Lạ thay, bây giờ nó quấn vào cô cứ như con rết bốn chục chân.
- Đâu ra thế này ? – Cô bé kinh ngạc.
- Thì em ở trong túi chị rớt ra đấy mà. Cũng tại em… - Và nó lại hắt hơi.
Cô bé vẫn hoảng nên càng ngó nghiêng.
- Bọn mình ở chỗ nào đây nhỉ, Lược ơi ?
Quả nhiên chiếc Lược giống con rết thật, hết cong lưng lại chồm lên. Nó chĩa đầu vào một cái cọc. Cô bé ngó có chữ trên cọc, nhẩm :
SA MẠC BỘT TẨY RĂNG
Bây giờ Lược đổi giọng giễu cợt :
- Này thì ứ tắm, ứ đánh răng, ứ chải tóc đâu. Cứ ngồi đây mà ứ đâu đến già nhé !
- Ứ chịu ngồi đây đến già đâu ! – Cô bé lại làm toáng lên – Tớ về nhà với bà cơ !
Lược nghĩ nghĩ một hồi, rồi nó bảo :
- Vậy thì hai đứa phải đi đến tâu Nữ Hoàng Chải Răng, vì nơi này là vương quốc của bà. Với lại, chỉ có bà mới giúp được bọn mình thôi.
- Thế chúng mình đến chỗ nữ hoàng ngay nhé ! – Cô bé mừng rơn.
Nhưng Lược phân bua rằng nó chả biết bà hoàng ngự ở đâu cả. À, cũng không sao, nó còn một họ hàng là dì Nhùi, bây giờ dựng nhà ở bến sông Sà Bông, may ra dì ấy biết lối đến ngự điện của nữ hoàng.
- Vậy chúng ta phải đi tìm dì Nhùi nhanh lên ! – Cô bé lại sốt ruột.
Mặc dầu vậy, để bước qua sa mạc Bột Tẩy cũng đâu có dễ : Đường đã trơn còn cuốn bụi mù. Cô bé bị lụt đến mắt cá chân, có khi ngập ngang đầu gối.
- Thôi, tớ chả đi nữa đâu, mệt lắm lắm rồi ! – Cô bé rên rỉ.
Nhưng Lược cứ hối chẳng ngừng, còn bảo lại đàng kia có nước đấy. Phải rồi, hai đứa cố đi thêm một đoạn và thấy bến sông đã ở trước mặt. Cạnh bờ có những bọt to nhỏ sặc sỡ lắm, vì đây là sông Sà Bông mà.
- Chị cởi dép ra, rồi mình lội qua bờ bên kia ! – Lược nói.
Khi sang đến bờ bên mới trông ra một ngôi nhà nhỏ màu trắng, tinh tươm. Mái nhà cũng trắng, nhưng bằng nhựa khá nịnh bắt, còn kính cửa sổ lại trong đến mức tưởng như không hề tồn tại. Chủ ngôi nhà này chính là dì Nhùi.
Dì Nhùi ghé mắt ra cửa sổ và tròn mắt sửng sốt, vì dì chửa từng thấy ai lấm lem đến thế bao giờ. Nhưng dì vẫn đẩy cửa ra hỏi :
- Cô bé lọ lem đến ta làm gì ?
- Mau lên mau lên, hãy chỉ đường cho bọn cháu đến chỗ Bà Hoàng Chải Răng ! – Cô bé lại quen miệng hét toáng.
- Tìm đường cũng chả khó, chỉ việc đi tắt qua vườn nhà ta. Nhưng ta không cho phép ai bẩn hôi bước vào nhà ta bao giờ, cho nên cháu phải tắm cái đã.
- Xùy, khi khác ! – Cô bé càu nhàu – Giờ cháu chả tắm đâu !
- Ầy, cái chị này ! – Lược kêu lên – Lần này phải ngoan chứ, kẻo chả đi được đâu !
Cô bé đâm ra ngẫm nghĩ, nghĩ được một lúc mới bảo dì Nhùi như này :
- Nhưng mà dì nhớ đừng cho nước nóng quá, với lại, đừng để sà bông dính vào mắt và cũng không được chà mạnh tay đấy nhé !
Ban đầu, dì Nhùi xách một xô nước đầy, rồi xách thêm xô nữa, và quả quyết :
- Chừng này chắc là vừa tắm cho cô bé rồi !
Nhưng mà nước ở trong cái vạc bắt đầu réo lên, tỏ vẻ không đồng tình :
- Ít ít ít ít !
Dì Nhùi đành múc thêm xô thứ ba, nó mới thôi. Dì ới cô bé :
- Giờ để ta tắm cho cháu nhé !
Dì chà qua chà lại, xát tới xát hồi, rồi xối nước ào ào…
- Nào, cháu thấy chưa ? – Xong xuôi, dì Nhùi bảo – Bây giờ đố ai sạch đẹp thơm tho bằng cháu tôi đấy ! Chưa biết chừng đến lớp còn được cô giáo khen trước bao nhiêu bạn ấy chứ.
Vậy là cô bé và chiếc Lược tự tin đi ngang mảnh vườn con và một chốc đã gặp một nẻo đường trắng xóa.
- Hai đứa cứ mạnh dạn đi thẳng lên phía trước, chớ rẽ lối nào nhé ! – Dì Nhùi dặn trước khi chia tay – Khi nào đặt chân đến rừng Lược thì đúng chỗ cần tìm rồi đó.
- Hóa ra rừng Lược ! – Lược bỗng reo váng lên – Thuở nhỏ em sống ở đấy mà. Nhanh lên nhanh lên, mình đi ngay kẻo trễ !
Vậy là hai đứa cứ chạy dọc con đường trắng nom như chiếc khăn bông đã sần.
Sau rốt thì một cánh rừng đã hiện ở đàng xa.
Rừng Lược đang vào mùa nảy lộc đơm hoa : Mỗi cây thay vì có cành thì lại là cán chải. Các lá cây không chỉ toàn màu lục mà có cả vô vàn màu khác nữa – nào cam, vàng, đỏ, nào lam tím.
- Cứ mạnh dạn mà vào, sợ gì chứ ? – Lược lại giục cô bé.
Nhưng ngay lúc cô bé thò đầu vào rừng, các tàng cây đột nhiên lao xao khiến những lá lược cũng rung động theo và bắt đầu chải tóc cho cô, chải rất gọn. Ái, đau quá !
- Hừ, rừng gì thế không biết ! – Cô bé giật thót và lùi lại – Tớ ứ đi nữa đâu ! Ghét mấy cái cây quá…
- Chị chê rừng chứ gì ? – Lược bèn dỗi – Đã thế thì cứ ở ngoài, tha hồ ôm mớ tóc rối đi chơi nhé !
Nói xong, Lược ưỡn ngực đi thẳng bằng hai chân.
- Lược ơi Lược, đi đâu nữa thế ? Tớ chừa rồi mà ! – Cô bé vội chạy lon ton theo nó.
Thoạt khởi, hàng cây chuốt tóc cô bé hơi mạnh, nhưng càng đi thì cây chải tóc càng khéo hơn. Đến lúc cô bé bước ra khỏi rừng lược, mái tóc cô đã trở nên mượt mà óng ả vô cùng, phần ngọn còn uốn sẵn thành lọn rất chặt nữa chứ.
Chiếc Lược đã đứng đợi cô bé ở bìa rừng.
- Nhìn kìa ! – Nó chỉ.
Đàng trước mặt, trên mỏm núi trắng cao ngất, có cấm thành của Nữ Hoàng Chải Răng. Nó được xây nên bằng cơ man hộp : Hình ống, hình chữ nhật, cái to, cái nhỏ. Có những hộp màu lục, màu thiên thanh, cả màu cầu vồng nữa. Ở cổng còn có những cột tròn cẩn hàng chữ “Kem Đánh Răng”.
Hai đứa bước qua cổng để vào cấm cung. Cô bé chợt âu lo, vì bên trong có rất đông thị vệ chải răng : Đứa màu ngà, đứa trong suốt, lại có đứa thẳng lưng hoặc cong lưng… Đến hoa cả mắt !
Bỗng nhiên cô bé sửng sốt nhận ra vị chúa tể cung điện. Thật ra chẳng phải đoán cũng biết, vì Nữ Hoàng là bàn chải đánh răng lớn nhất và đẹp nhất. Bà có màu hổ phách, óng ánh sao sa, lại đội một chiếc miện cũng lấp lánh nữa.
Bà Hoàng cũng đang nhìn cô bé rất chăm chú.
- Hãy lại đây với ta nào ! – Bà gọi.
Lúc này cô bé vừa sợ vừa xấu hổ, là vì cô mới vứt bàn chải đánh răng của riêng mình và đã lâu cũng chả thèm làm vệ sinh răng miệng.
- Cháu biết tự tắm rửa chưa nào ? – Nữ Hoàng Chải Răng nghiêm giọng hỏi.
- Dạ, cháu biết rồi ạ ! – Cô bé đáp thẽ thọt.
- Thế khi chải tóc thì sao ? – Nữ Hoàng hỏi nữa.
- Thì cũng làm được ạ !
- Thế tự đánh răng chứ ?
- Úi, nhỡ để lộ ra thì nguy ! – Cô bé lại nghĩ nghĩ một lúc, rồi buột miệng nói :
- Ngày nào cháu cũng đánh răng… cả sáng lẫn tối đấy.
- Thế thì được ! – Bà Hoàng ôn tồn – Nay ta thưởng cho cháu chiếc khăn này, nó là vật hữu ích lắm đấy.
- Cháu xin ạ ! – Cô bé cảm ơn rồi định nhét tạm cái khăn vào túi áo, nhưng bỗng không biết từ đâu, có cơn gió lùa vào, vậy là khăn nhấc bổng cô bé lên và bay vút đi. Chiếc khăn kéo cô bé bay trên thinh không, và cô bé kéo Lược theo cùng. Họ bay lên cao, cao nữa, lại chạm tới từng mây trắng muốt…
Cô bé vừa kịp định thần lại thì đã thấy mình đứng trong nhà, và tiếng bà bảo cô thế này :
- Cháu bà sạch đẹp thơm tho lắm rồi, bé ngoan ạ !